Đồng khánh ngày xưa
Lưu Trần Nguyễn
Răng mà cứ theo tui hoài rứa
Cái ông ni mới dị chưa tề Sớm trưa chiều ba bữa đi về Đưa với đón làm chi không biết Ôi đôi mắt chi mà tha thiết Đừng có nhìn làm loạn bước tui đi Lá thư tình ông gửi làm chi Cha mạ biết rầy la tui chết Ông tán tỉnh làm chi không biết Tui như ma như quỷ dưới âm ty Nói hoài lời hoa mỹ làm chi Tui còn nhỏ chuyện tình răng biết được Tội tui lắm cách cho vài bước Đừng đi gần hai bước song đôi Xa xa cho kẻo bạn tui cười Mai vô lớp cả trường dị nghị Theo chi rứa răng mà không biết dị Thôi được rồi đưa lá thư đây Mai tan trường đợi ở gốc cây Tui sẽ tới trả lời cho biết |
Chi Lạ rứa
*
Chi lạ rứa, chiều ni tui muốn khóc,
Ngó chi tui đồ cỏ mọn, hoa hèn.
Nhìn chi tui hình đom đóm đêm đen,
Cho tui tủi bên ni bờ cô tịch.
**
Tui ao ước có bao giờ tuyệt đích,
Tui van xin răng mà cứ làm ngơ.
Rồi ngó tui, chi lạ rứa hững hờ,
Ghét, yêu, mến, vô duyên và trơ trẽn !
***
Tui đã tắt nỗi ngại ngùng bẽn lẽn,
Bởi vì răng, ai biết được người hè.
Nhưng màu chiều đã rũ bóng lê thê,
Ni với nớ, có chi mô gần gũi !
Ngó chi tui đồ cỏ mọn, hoa hèn.
Nhìn chi tui hình đom đóm đêm đen,
Cho tui tủi bên ni bờ cô tịch.
**
Tui ao ước có bao giờ tuyệt đích,
Tui van xin răng mà cứ làm ngơ.
Rồi ngó tui, chi lạ rứa hững hờ,
Ghét, yêu, mến, vô duyên và trơ trẽn !
***
Tui đã tắt nỗi ngại ngùng bẽn lẽn,
Bởi vì răng, ai biết được người hè.
Nhưng màu chiều đã rũ bóng lê thê,
Ni với nớ, có chi mô gần gũi !
****
Chi lạ rứa, răng cứ làm tui tủi ?
Tàn nhẫn chi với một đứa thương đau !
Khối tình câm nên không sắc, không màu,
Và vạn thuở chẳng nên câu luyến ái !
*****
Chi lạ rứa, người cứ làm tui ngại,
Biết sông sâu hay cạn giữa tình đời ?
Bên ni bờ vẫn trong trắng chơi vơi,
Mà bên nớ trầm ngâm mô có kể.
******
Không muốn khóc, nhưng cứ từng ngấn lệ,
Đọng làn mi ấp ủ mối tâm tình.
Bên ni bờ hoa thắm bớt tươi xanh,
Mà bên nớ huy hoàng và lộng lẫy.
*******
Muốn lên thuyền mặc sóng cuồng xô đẩy,
Nhưng thân đau nên chẳng dám đánh liều.
Đau chi mô có lẽ hận cô liêu,
Mà chi lạ rưá hè, ai hiểu nỗi !
********
Tui không điên cũng không hề bối rối,
Ngó làm chi thêm tủi nhục đau thương
Tui biết tui là hoa dại bên đường,
Không hương sắc, lạ rứa hè, người hỉ ?
*********
Tui cũng muốn có một người tri kỷ,
Nhưng đường đời như rứa biết mần răng !
Tui muốn kêu, muốn gọi, muốn thưa rằng:
Chờ tui với ! A, cười chi lạ rứa
**********
Tui không buồn sao mắt mờ lệ ứa,
Bởi vì răng tui có hiểu chi mô !
Vì lòng tui là mặt nước sông hồ,
Chi lạ rứa, bên ni bờ tui khóc.
Chi lạ rứa, răng cứ làm tui tủi ?
Tàn nhẫn chi với một đứa thương đau !
Khối tình câm nên không sắc, không màu,
Và vạn thuở chẳng nên câu luyến ái !
*****
Chi lạ rứa, người cứ làm tui ngại,
Biết sông sâu hay cạn giữa tình đời ?
Bên ni bờ vẫn trong trắng chơi vơi,
Mà bên nớ trầm ngâm mô có kể.
******
Không muốn khóc, nhưng cứ từng ngấn lệ,
Đọng làn mi ấp ủ mối tâm tình.
Bên ni bờ hoa thắm bớt tươi xanh,
Mà bên nớ huy hoàng và lộng lẫy.
*******
Muốn lên thuyền mặc sóng cuồng xô đẩy,
Nhưng thân đau nên chẳng dám đánh liều.
Đau chi mô có lẽ hận cô liêu,
Mà chi lạ rưá hè, ai hiểu nỗi !
********
Tui không điên cũng không hề bối rối,
Ngó làm chi thêm tủi nhục đau thương
Tui biết tui là hoa dại bên đường,
Không hương sắc, lạ rứa hè, người hỉ ?
*********
Tui cũng muốn có một người tri kỷ,
Nhưng đường đời như rứa biết mần răng !
Tui muốn kêu, muốn gọi, muốn thưa rằng:
Chờ tui với ! A, cười chi lạ rứa
**********
Tui không buồn sao mắt mờ lệ ứa,
Bởi vì răng tui có hiểu chi mô !
Vì lòng tui là mặt nước sông hồ,
Chi lạ rứa, bên ni bờ tui khóc.
*Nguyễn Thị Hoàng*
CÓ RĂNG RỒI MỚI RỨA
CÓ RĂNG RỒI MỚI RỨA
Người ở mô răng mà kỳ lạ rứa
Giờ ra chơi cứ ngó miết người ta
Và reo lên khi thoáng thấy đi qua
Tụi bạn tưởng "có răng rồi mới rứa"
Thôi từ đây không qua bên nớ nữa
Cho anh chàng cứ đứng ở hành lang
Ngâm ca câu "hoa cúc áo vàng"
Và tương tự, chàng tập làm thi sĩ
Người ở mô mà vô duyên rứa hỉ
Trao phong bì rồi hấp tấp bỏ đi
Ờ thương thương, nhớ nhớ làm chi
Về ba mạ biết như ri la chết
Mắc cớ chi theo người ta cho mệt
Người răng mà ưa lẽo đẽo làm đuôi
Lỡ một lần như rứa cũng vui vui
Nhưng ngày mai, thôi đừng theo nữa hí.
T.K
Giờ ra chơi cứ ngó miết người ta
Và reo lên khi thoáng thấy đi qua
Tụi bạn tưởng "có răng rồi mới rứa"
Thôi từ đây không qua bên nớ nữa
Cho anh chàng cứ đứng ở hành lang
Ngâm ca câu "hoa cúc áo vàng"
Và tương tự, chàng tập làm thi sĩ
Người ở mô mà vô duyên rứa hỉ
Trao phong bì rồi hấp tấp bỏ đi
Ờ thương thương, nhớ nhớ làm chi
Về ba mạ biết như ri la chết
Mắc cớ chi theo người ta cho mệt
Người răng mà ưa lẽo đẽo làm đuôi
Lỡ một lần như rứa cũng vui vui
Nhưng ngày mai, thôi đừng theo nữa hí.
T.K
Giọng Huế
Thả vào mắt em thêm một dáng u hoài Đôi mắt ấy vốn đã buồn thăm thẳm Thêm mây vào e tan nát lòng ta. Anh quỳ xuống hôn lên đôi mắt đó Bỗng dưng sao thương nhớ Huế lạ lùng Chắc tại em ngồi bên anh thỏ thẻ Tiếng quê hương sao động đến vô cùng "Hẹn chi rứa, răng chừ, em sợ lắm" Mạ ngày xưa cũng từng nói như em Anh mất mạ càng thương em tha thiết Như từng thương câu hát Huế êm đềm Cảm ơn em đã cho anh nhìn lại Giòng sông Hương ở Dung Quất xa xôi1 Nước như ngọc in bóng thuyền lấp lánh Mái chèo khua vương nhẹ nhánh rong non Nếu lại được em ru bằng giọng Huế Được vỗ về như mạ hát ngày xưa Câu mái đẩy chứa chan lời dịu ngọt Chết cũng đành, không nối tiếc chi mô. |
1: (có chỉnh sữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét