24 thg 10, 2013
22 thg 10, 2013
16 thg 10, 2013
Không gì là không thể
Khi còn rất nhỏ, lúc bắt đầu tập đi, bước từng bước chập chững đến với vòng tay của cha mẹ, bạn sẽ rất vội vàng vì thích thú. Nhưng lúc đó cha mẹ bạn sẽ nói rằng bạn không thể làm như thế được, phải bước từ từ và chậm rãi thôi để không bị ngã.
Khi bạn bắt đầu tập ăn cơm, vì trẻ con thích bắt chước hành động của người lớn nên bạn sẽ đòi tự cầm thìa để xúc ăn. Nhưng lúc đó cha mẹ bạn sẽ nói bạn không thể xúc ăn gọn gàng được, phải từ từ nhận sự hướng dẫn từ người lớn, để bữa ăn của bạn được sạch sẽ hơn.
Khi bạn đi học, tập viết. Bạn muốn dùng bút mực thay vì bút chì, vì bút mực nét sẽ đậm hơn dù không cần ấn mạnh. Nhưng người lớn sẽ nói với bạn rằng bạn không thể dùng bút mực ngay được, phải bắt đầu từ việc cầm bút chì. Bởi nó đơn giản và nếu làm sai sẽ có thể tẩy đi.
Khi bạn có những rung cảm đầu đời với một người khác giới, người lớn cảm thấy ở độ tuổi như bạn chưa nên bắt đầu với tình yêu. Và họ nói bạn không thể yêu một ai đó, phải chăm lo cho việc học trước nhất. Yêu sớm sẽ khổ, nên không thể…
Cho đến khi bạn thật sự bước vào đời, đi con đường riêng của chính mình, bạn bị ảnh hưởng bởi những nguyên tắc xưa cũ bao gồm cả cụm từ “không thể…”, và khi ấy bạn sẽ nghĩ và thay thế nó bằng một cụm từ “không bao giờ…”. Trở nên hèn nhát và sợ hãi trước mọi khó khăn của cuộc sống, bạn sợ sẽ sai sót trước mặt người khác, sợ bản thân mình gặp thất bại, sợ người khác chê cười… chính vì thế mà bạn “không bao giờ” có thể tự mình bước đi trên con đường tương lai đã chọn, thậm chí con đường ấy là do người khác chọn cho bạn, bởi bạn không thể làm bất cứ điều gì – một mình.
Nhưng nếu bạn nhớ ra mình đang sống và có quyền lựa chọn cách sống, hãy đừng bao giờ nói “không bao giờ…”. Quá khứ là một thư viện để bạn tìm kiếm và học hỏi, nhưng bạn cũng cần biết có những điều ở quá khứ dành cho bạn là để bảo vệ bạn khỏi thời điểm bạn còn chưa thể sống tự lập. Đó là những lần bạn nghe từ người lớn, người chăm lo cho bạn những câu “không thể…”, đó là sự vỗ về lúc bạn vấp ngã, đó là sự ngăn cản bạn làm những điều chưa phù hợp…
Và bạn đang ở hiện tại, sống là để hướng đến tương lai. Chính vì thế, hãy làm điều gì đó bạn muốn làm, và khi có ai đó nói với bạn là bạn sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó, hãy chứng minh rằng họ sai và khẳng định: "Tôi có thể làm được việc này".
Hãy vứt sạch tất cả những cái "không thể", "không" và "chẳng bao giờ" ra khỏi bạn. Bạn có thể làm được điều đó, chỉ cần không ngừng nói rằng: "Vâng, tôi có thể"
(sưu tầm)
15 thg 10, 2013
Nhật ký hành trình Che Guavara
NHẬT KÝ HÀNH TRÌNH CHE GUAVARA
Cuốn nhật ký đặc biệt này được Che viết lúc mới 23 tuổi khi thực hiện cuộc hành trình xuyên Châu Mỹ La Tinh bằng chiếc xe mô tô 500 phân khối trong 9 tháng với một người bạn thân tên Alberto Granado.
Cuốn nhật ký thể hiện những trăn trở, suy tư và khát vọng của một chàng trai suy tư và khát vọng của một chàng trai tài hoa, lãng tử, ngang tàng, thích phiêu lưu mạo hiểm, có nội tâm gần gũi, dám sống thật và luôn ước mơ về một tình yêu đẹp. Cuộc hành trình này đã góp phần lớn tạo nên tầm nhìn và con người Che sau này.
11 thg 10, 2013
10 thg 10, 2013
Đời phượt 14/05/2013 09:44
Quá nửa đời phiêu bạt, nếu ai có hỏi, anh sẽ có gì để kể lại đời mình? Tôi sẽ trả lời rằng đời tôi chả có gì để kể ngoài những chuyến đi phượt. Lang thang, y như là gió, là mây, trôi đi mãi!
Thế thôi! Nhưng đủ để cho tôi cảm giác sung sướng tự hào vì đã, đang được sống những tháng ngày mà không phải ai cũng có thể muốn là được.
9 thg 10, 2013
Tản mạn
Thần Kinh…
Người ta nói Huế là mảnh đất ‘Thần Kinh’, trước đây cứ tưởng là Huế khùng, điên.
Té ra Thần là thần bí, Kinh là kinh đô. Thần kinh “Nghĩa là Kinh đô thần bí”.
“Tương truyền có một ông quan nọ ở bên Tàu qua nước Nam chơi, một hôm ông tản bộ trên đường Lê Lợi rồi ghé vào công viên Hai Bà Trưng chơi, ông ngồi trên một tản đá lớn sát bờ Sông Hương, gió mát hiu hiu ông bèn co cẳng lên và lim dim ngủ, một lát sau tỉnh dậy nhìn xuống không thấy đôi dép Lào của mình nữa, biến mất tiêu mô rồi. Ông lẩm nhẩm đúng là nước Nam thần bí thiệt!”
8 thg 10, 2013
HUẾ THƠ
Đồng khánh ngày xưa
Lưu Trần Nguyễn
Răng mà cứ theo tui hoài rứa
Cái ông ni mới dị chưa tề Sớm trưa chiều ba bữa đi về Đưa với đón làm chi không biết Ôi đôi mắt chi mà tha thiết Đừng có nhìn làm loạn bước tui đi Lá thư tình ông gửi làm chi Cha mạ biết rầy la tui chết Ông tán tỉnh làm chi không biết Tui như ma như quỷ dưới âm ty Nói hoài lời hoa mỹ làm chi Tui còn nhỏ chuyện tình răng biết được Tội tui lắm cách cho vài bước Đừng đi gần hai bước song đôi Xa xa cho kẻo bạn tui cười Mai vô lớp cả trường dị nghị Theo chi rứa răng mà không biết dị Thôi được rồi đưa lá thư đây Mai tan trường đợi ở gốc cây Tui sẽ tới trả lời cho biết |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)